Một người sợ cái bóng của mình, ghét những vết chân của mình bèn chạy trốn. Nhưng anh càng bước nhiều thì vết chân càng nhiều, càng chạy mau thì cái bóng càng theo bén gót. Thấy như vậy vẫn còn chậm, anh lại càng ráng chạy mau hơn nữa, không ngừng, tới nỗi kiệt lực mà chết.
Trong thời đại ngày nay, dường như một giờ của chúng ta mỗi lúc lại đầy kín thêm hơn. Chúng ta rất bận rộn. Bận rộn sống, bận rộn đi làm, bận rộn vui chơi, bận rộn cho đủ mọi chuyện, ngay cả trong sự nghỉ ngơi của mình… Tốc độ của đời sống mỗi lúc một tăng nhanh, mà chừng như thời gian không còn bắt kịp theo nữa. Nhưng ngày nay mấy ai dám buông bỏ sự bận rộn của mình được, phải không bạn? Vì nếu buông bỏ chúng rồi chúng ta còn lại gì đây, hay chỉ là một sự trống vắng mà thôi! Và vì vậy, chúng ta tiếp tục cứ đi tìm cầu một cái gì đó trong sự bận rộn của mình.
"Sự nhanh lẹ không phải lúc nào cũng là một đường lối tốt. Sự tiến bộ mà chúng ta có được ngày nay là nhờ ở những người biết thích ứng với hoàn cảnh, chứ không phải từ những người nhanh lẹ nhất. Chắc bạn còn nhớ câu chuyện về con thỏ và con rùa? Trong khi chúng ta vội vã lao mình theo những bận rộn của cuộc sống, mỗi giờ của ta càng lúc mỗi càng đầy kín, bạn nhìn lại đi chúng ta có thật sự cảm thấy hạnh phúc hơn không?
Một cuộc sống bận rộn, vội vã là một cuộc sống hời hợt bên ngoài. Bạn nghĩ đi, làm sao ta có thể tiếp xúc được với cuộc sống, với người chung quanh, cho sâu sắc nếu ta lúc nào cũng vội vã?
Lần cuối bạn được nhìn một người ngồi trên xe, lặng yên ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường là lần nào bạn hả? Ngày nay, mọi người ai lúc nào cũng bận rộn làm một điều gì đó: đọc báo, chơi video games, nghe tin tức, nghe nhạc trên iPhones, làm việc trên laptop, hay nói chuyện qua điện thoại…
Tôi nghĩ, sự bận rộn bắt đầu không phải vì hoàn cảnh chung quanh, mà ngay chính bên trong mỗi chúng ta. Chúng ta sẽ tiếp tục vội vã cho đến khi nào ta quyết định thay đổi thái độ của mình mà thôi. Nhưng thay đổi thái độ của mình cũng chỉ mới là sự bắt đầu mà thôi. Thật ra muốn thật sự thay đổi, ta cần phải thay đổi cách suy nghĩ của mình."
Tôi nhớ một câu chuyện trong Nam Hoa Kinh. Một người sợ cái bóng của mình, ghét những vết chân của mình bèn chạy trốn. Nhưng anh càng bước nhiều thì vết chân càng nhiều, càng chạy mau thì cái bóng càng theo bén gót. Thấy như vậy vẫn còn chậm, anh lại càng ráng chạy mau hơn nữa, không ngừng, tới nỗi kiệt lực mà chết. Người đó thật dại khờ, không biết rằng chỉ cần dừng lại đứng vào chỗ bóng mát sẽ không còn thấy bóng mình nữa. Và nếu chỉ cần ngồi yên xuống sẽ không còn thêm vết chân của mình nữa.
- TƯỞNG NIỆM DIỄN VIÊN MAI PHƯƠNG. (1985 - 2020), NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG LÒNG PHẬT TỬ.
- Nên Có Một Tăng Thống Dưới Bảy Mươi Tuổi. Sự Nghiệp Giáo Dục Quốc Gia Và Phật Giáo Cần Đặt Gánh Lên Vai Sớm.
- Hoa hậu Mai Ngọc Hiệp, đóa hoa mai thiện tâm nở bốn mùa.
- Đạo Phật Có Nhiều Pháp Ấn Không Phải Ai Cũng Hiểu. Không thể coi bóng dáng nữ giới phía sau để tạo thành công như đời.
- GH Việt Nam nên đổi kế sách không mơ, không mộng, không viễn mà phải đi theo hướng nhân loại đang đi.
- Muốn tâm thanh tịnh đừng nên để ý đến lỗi người khác
- Giáo hội đề nghị báo cáo về "tịnh thất Bồng Lai" bá đạo, làm giả phim, nói sai lời Đức Phật.
- Hãy để Ôn nghỉ ngơi...về Niết Bàn!